Đề bài: Hãy kể về một sự việc mà em đã vô tình gây ra khiến bố mẹ buồn.
Ông bà, bố mẹ thường khuyên con muốn gì, cần gì, cứ nói thật, đừng giả dối. Con đường là tốt, dối trá là tốt, cô ấy nói và chứng minh điều đó với tôi bằng những câu chuyện cũ hoặc những sự kiện có thật mà cô ấy biết. Tôi hiểu ra và tự nhủ phải cố gắng sống lương thiện. Nhưng rồi, một lần, chỉ vì không kiềm chế được tính bốc đồng của mình, tôi đã trở thành một kẻ dối trá đáng ghét. Bây giờ nhìn lại, tôi vẫn cảm thấy xấu hổ. Chuyện xảy ra khoảng nửa năm trước, đầu đuôi là thế này:
Tôi rất thích trò chơi điện tử, nhưng vì không có máy tính ở nhà nên thỉnh thoảng cuối tuần, tôi tranh thủ ra chỗ nào đó chơi khoảng 1 tiếng cho bớt thèm rồi về. Các chàng trai của chúng ta khi ngồi trước màn hình lấp lánh đủ màu sắc thì phấn khích, say sưa quên hết mọi thứ.
Đó chỉ là thứ năm. Buổi tối, khi đang làm bài tập toán, đầu óc tôi cứ nghĩ đến việc tôi thua Hùng điểm số trong trò chơi tấn công thành. Tôi càng nghĩ về điều đó, tôi càng tức giận vì tôi nghĩ rằng tôi tốt hơn anh ấy. Không ! Phải tập cho thành thạo thì mới thắng được, phải “đấu tranh” cho Hùng “bớt kiêu”. Một ý tưởng nảy ra trong đầu tôi. Tôi đứng dậy, gấp cuốn sách lại và nói với mẹ:
– Mẹ ơi ! Bài toán này khó quá! Mẹ cho con qua nhà Hùng hỏi với mẹ nhé!
Mẹ đồng ý và bảo tôi về nhà sớm. Như một con chim trong lồng, tôi chạy trốn. Nhà Hùng ở cuối phố, cách nhà tôi chỉ vài trăm mét. Qua vài điểm trò chơi điện tử, chỗ nào cũng nực cười. Mỉm cười nhìn xung quanh, không thấy ai quen, tôi vội rẽ vào.
Tôi lại chơi trò tấn công lâu đài. Một lần, hai lần, ba lần, v.v… Số điểm cứ tăng dần, tăng dần cho đến khi hơn được số điểm của Hùng. Tôi say và sảng khoái lạ lùng, quên cả thời gian. Chợt có một bàn tay vỗ nhẹ vào vai làm tôi giật mình.
– Nghỉ đi nhóc! Muộn rồi!
Chủ nhà nhắc và chỉ tay vào đồng hồ. Đã hơn mười giờ rồi sao?! Rất nguy hiểm!
Tôi vội nói:
– Anh tính tiền cho em!
– Sáu nghìn. Tôi đã chơi được hai tiếng rồi đấy!
Lục tung cả túi chỉ có bốn ngàn, tôi bối rối không biết làm sao bèn năn nỉ:
– Chú cho con nợ hai ngàn, mai con trả!
– Lần sau có tiền thì chơi, không có tiền thì đừng làm vậy nữa, nhóc!
Mặt tôi nóng bừng lên vì xấu hổ nhưng đành phải chịu. Anh ấy không nói gì sai cả. Bước xuống đường, cơn gió đêm mát rượi làm tôi bừng tỉnh. Sự hào hứng lúc trước bỗng chốc tan biến và sự lo lắng ập đến. Ôi trời! Bạn có biết làm thế nào để nói với cha mẹ của bạn?!
Đầu tôi rối bời, vừa đi vừa định xử lý nhưng chưa kịp nghĩ ra thì bỗng có một chiếc xe máy dừng ngay bên cạnh và bố tôi nghiêm giọng nói:
– Toàn! Lên xe nhanh!
Đầu gối tôi bủn rủn, tôi đứng như trời trồng, miệng lắp bắp:
– Cha ! Bố… bố đang tìm con sao?!
– Phải ! Mẹ bảo con qua nhà Hùng học Toán, bố qua đó đón.
Giọng anh bình tĩnh, nhưng tôi biết anh đang kìm nén cơn giận. Một nỗi sợ khủng khiếp làm tôi choáng váng. Như một cái máy, tôi leo lên xe để bố chở về nhà. Biết không thể biện minh cho hành động dại dột của mình, tôi đã nói sự thật với ông bà và bố mẹ. Anh gọi tôi lại gần và nhẹ nhàng khuyên nhủ:
– Tuổi trẻ thường hiếu thắng, nhưng đừng cay cú hơn thua với bạn bè như thế! Chơi cho vui thì không sao, nhưng đam mê sao nhãng việc học thì không tốt!
Tôi xin lỗi gia đình và hứa sẽ không bao giờ tái phạm. Thời gian qua, tôi đã cố gắng giữ lời hứa và tập trung vào việc học. Nhờ đó, kết quả học tập tốt hơn rất nhiều. Bố mẹ tôi vui vẻ cho phép tôi chơi trò chơi điện tử hai giờ vào mỗi sáng Chủ nhật. Tất nhiên, tôi không quên rủ bạn thân Hùng đi cùng.
Câu chuyện đó đã cho tôi một bài học nhớ đời: Dối trá chỉ đem lại hậu quả xấu.
Con người sinh ra ai cũng không hoàn hảo, có ai trong cuộc đời dài đằng đẵng của mình chưa từng mắc sai lầm, quan trọng là chúng ta biết thức tỉnh, sửa chữa sai lầm, đứng lên trên lỗi lầm đó mà trưởng thành. Tôi cũng từng mắc sai lầm, điều đáng buồn nhất là sự cố tôi gây ra đã khiến bố mẹ, những người yêu thương và tin tưởng tôi nhất phải đau đớn, xót xa. Sự việc đó đã qua lâu rồi nhưng mỗi khi nhắc lại, tôi vẫn vô cùng day dứt, ân hận.
Vì công việc bận rộn nên bố mẹ cũng ít có thời gian quan tâm đến tôi. Nhưng tính em hiền lành, nhút nhát, lại rất thương bố mẹ nên rất ngoan ngoãn, lễ phép, vâng lời và giúp đỡ bố mẹ việc nhà. Thành tích học tập của tôi cũng thuộc dạng khá, đủ khiến bố mẹ đặt niềm tin cho tôi làm kinh tế. Nhưng tất cả niềm tin và sự tự hào của bố mẹ dành cho tôi hoàn toàn sụp đổ khi tôi học lớp bảy.
Tôi còn nhớ như in năm ấy, gần trường tôi mở thêm mấy quán mới. Tôi nhút nhát và không ham chơi nên ít khi ra vào nơi đó. Nhưng hôm đó, tôi vẫn còn nhớ vì tôi bị điểm kém trong bài kiểm tra môn toán, tôi đã rất buồn, hơi thất vọng và chán nản vì đây là môn tôi đã hy vọng và nỗ lực rất nhiều để đạt được điểm cao. Trong lúc tâm trạng rối bời, một vài người bạn đã rủ tôi vào quán chơi game để giải khuây đầu óc. Sau khi cân nhắc một lúc, tôi quyết định đi cùng bạn. Chưa bao giờ tôi nghĩ game lại có nhiều ma lực thu hút mình đến thế. Những trận chiến ảo, những vận may khổng lồ trong game khiến tôi quên hết mọi thứ xung quanh và đắm chìm trong đó. Một lần, hai lần, ba lần, rồi dần dần tôi tập trung thường xuyên hơn. Hàng ngày, số tiền bố mẹ cho ăn sáng, tôi tiêu hết vào việc ăn chơi. Tội lỗi và đáng trách nhất là tôi đã bắt đầu nói dối bố mẹ mình. Em nói phải đi học thêm, học nhóm để trốn việc nhà thường làm, bỏ giờ tự học ở nhà để đi bán hàng. Tôi dần trở nên hư hỏng, hư hỏng khi thường xuyên trốn học, trốn học để chơi game. Thậm chí, có thời gian, vì không có tiền ăn chơi nên em đã nói dối bố mẹ xin tiền đi dạy thêm để phục vụ cho việc làm sai trái của mình. Tôi học hành sa sút nghiêm trọng, bản thân tôi cảm thấy mình như trở thành một con người hoàn toàn khác. Bố mẹ đi sớm về khuya, có lẽ chưa nhận ra sự thay đổi của tôi nên tôi vẫn ngang nhiên bỏ học để chơi game.
Sự việc này kéo dài hơn ba tháng, chỉ đến khi cô giáo gọi điện mời bố mẹ tôi đến trường để gặp bàn bạc thì mọi chuyện mới vỡ lẽ. Vì trốn học quá nhiều nên tôi thậm chí còn không biết về cuộc gặp gỡ này. Chiều hôm đó, như bao ngày khác, tôi bước ra khỏi quán cà phê đúng giờ tan học và trở về nhà đúng giờ như những sinh viên khác. Bước vào nhà, tôi vô cùng bất ngờ khi cả bố và mẹ đều đang ngồi ở phòng khách. Tôi chào bố mẹ và thắc mắc “sao hôm nay bố mẹ đi làm về sớm thế”. Tôi cố tỏ ra bình thường, nhưng nhìn nét mặt nghiêm nghị của cha và đôi mắt buồn của mẹ, tôi biết chắc chắn có chuyện gì đó. Bố hỏi tôi:
– Bạn đã ở đâu?
Tôi vẫn tỏ ra bướng bỉnh vì nghĩ bố mẹ không biết chuyện:
Vâng, tôi vừa đi học về.
Lúc này, đôi mắt của cha tôi đục ngầu, và tôi có thể cảm thấy những tia lửa giận lóe lên trong cách ông nhìn tôi. Cha gầm gừ, cố kìm cơn giận, và nói:
– Bố mẹ tớ vừa đi gặp giáo viên chủ nhiệm của cậu.
Chỉ nghe đến đây, chân tay tôi như rụng rời, tim đập nhanh, môi run run không nói nên lời. Tôi biết một cơn bão đang đến với tôi. Tôi cũng từng nghĩ ngày này sớm muộn gì cũng đến nhưng lại không kìm được lòng mình. Tôi nức nở không thành tiếng xin lỗi bố mẹ. Thật ra lúc đó lời xin lỗi của tôi không đơn thuần xuất phát từ sự sợ hãi mà tôi đang ăn năn, day dứt về sự day dứt thực sự của hành động mình đã làm. Tôi sẵn sàng đón nhận những hình phạt, những trận đòn roi, những lời mắng mỏ của bố mẹ. Thế nhưng, mọi thứ không như tôi nghĩ, mẹ tôi khóc, khóc rất nhiều, từ bé đến giờ tôi chưa bao giờ thấy mẹ khóc nhiều như vậy. Tôi đau lòng, những giọt nước mắt ấy làm tôi đau hơn cả những trận đòn. Tôi càng tự trách mình, tôi càng cảm thấy xấu hổ cho chính mình. Bố đã bình tĩnh giải thích, chỉ ra những lỗi lầm của tôi và khuyên nhủ tôi. Tôi thực sự tỉnh ngộ, tôi hối hận về hành động sai trái của mình, tôi càng yêu thương và kính trọng bố mẹ hơn. Kể từ ngày hôm đó, tôi tập trung vào việc học, trở lại là chính mình và tự hứa với bản thân sẽ chăm chỉ học hành, ngoan ngoãn hơn để bù đắp những lỗi lầm mà mình đã gây ra.
Bây giờ, khi trưởng thành, tôi hiểu rằng sai lầm không đáng sợ, điều đáng sợ nhất là tôi không nhận ra lỗi lầm của mình và sửa chữa chúng. Kể từ ngày đó, mỗi khi tôi đưa ra quyết định hay hành động, mỗi hành động, tôi nghĩ đến cha mẹ tôi, những người đã rộng lượng cho tôi biết lỗi lầm của mình, sửa chữa chúng và rút ra được một bài học quý giá trong cuộc sống.
Xem thêm các bài văn mẫu về tự sự, lập luận, suy nghĩ, cảm nghĩ lớp 7:
Các bài giải bài tập lớp 7 sách mới có:
Giải bài tập lớp 7 theo sách mới môn học
Bạn thấy bài viết 2 bài văn mẫu Kể lại sự việc em lỡ gây ra khiến bố mẹ buồn phiền hay nhất có khắc phục đươc vấn đề bạn tìm hiểu ko?, nếu ko hãy comment góp ý thêm về 2 bài văn mẫu Kể lại sự việc em lỡ gây ra khiến bố mẹ buồn phiền hay nhất bên dưới để Kotex Pro có thể thay đổi & cải thiện nội dung tốt hơn cho các bạn nhé! Cám ơn bạn đã ghé thăm Website: kotexpro.com.vn của Kotex Pro
Nhớ để nguồn bài viết này: 2 bài văn mẫu Kể lại sự việc em lỡ gây ra khiến bố mẹ buồn phiền hay nhất của website kotexpro.com.vn
Chuyên mục: Văn Học